Thứ Sáu, 25/11/2016 10:45

Những điều tốt đẹp

Nhân dịp về quê, tôi thu xếp đến thăm em- người bạn nhỏ tuổi hơn nhưng khá thân vì cùng chung nhiều sở thích, quan điểm sống. Nhà em hiện ra cuối con đường. Cánh cổng mở hé và chiếc xe máy vẫn còn treo lủng lẳng mấy thứ đồ đạc. Có vẻ như em vừa đi đâu về. Em cười: “Cu Bin bị sốt, em vừa đưa cháu đi khám bệnh về. Nhưng em đang vui lắm đây chị à…”

Tần tảo

Em kể, ở bệnh viện, người khám bệnh hàng ngày rất đông. Nhà xa nên hai mẹ con đi từ rất sớm để lấy số thứ tự. Mặc dù vậy có nhiều người còn đến sớm hơn, nên 88 là số vào khám của cu Bin. Trong khi chờ đến lượt được gọi, cu Bin rất mệt vì đang sốt. Em chỉ còn biết thỉnh thoảng lại động viên con. Bỗng có bà cụ tuổi ngoài 60, đi đến chỗ hai mẹ con hỏi: “Số bao nhiêu đấy”? Sau khi biết số khám của cu Bin, bà chìa ra số 55 và bảo, đưa bà đổi cho. “Bà bảo nãy giờ quan sát thấy cu Bin mệt, mặt cứ đỏ phừng lên vì sốt. Thôi thì lấy số của bà, cũng sớm hơn được 33 lượt, để cháu được về sớm nghỉ ngơi. Bà chờ thêm lát nữa cũng không sao.

Em ngại, nhưng bà cứ giục mãi nên đành nhận lòng tốt và cảm ơn bà.  Một chị thấy bà dù nhiều tuổi nhưng nhường cho cu Bin nên ngỏ ý đổi lượt của mình (sớm hơn) cho bà. Bà cảm ơn nhưng bảo còn khỏe nên không sao. Sau khi thăm khám, bác sĩ bảo bệnh của cu Bin không có gì nghiêm trọng, chỉ cần uống thuốc theo đơn là sẽ khỏi. Cháu mới uống thuốc xong đang nằm nghỉ trong phòng chị à. Không chỉ cảm kích, em nghĩ rằng bản thân mình đã học được một “bài học” đáng giá từ tấm lòng của bà cụ”.

Bản thân bà cũng đang bệnh, cũng cần được thăm khám sớm để về nghỉ ngơi. Nhưng bà vẫn sẵn lòng nhường lượt của mình cho người khác. Tấm lòng và hành động của bà đã lan tỏa niềm tin, rằng cuộc sống có rất nhiều người tốt đáng để trân trọng và học hỏi.

PHẠM THÙY CHI

  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Cây cầu ký ức
Cây cầu ký ức

Đôi khi nó lại hiện ra trong giấc mơ. Làn nước tận đáy xanh rong rêu, bầy cá bống lượn vòng tụ lại rồi tản ra. Vài ngọn bông bèo dập dờn, mưa đêm còn đọng trên lá.

Thằng Cứng
Thằng Cứng

Nhớ hồi tôi mới gặp thằng nhỏ cũng là lúc đương độ dịp tết. Phố thị không thiếu những đứa bé trạc tuổi nó cùng gia đình bươn chải, mưu sinh.

Nhớ món “bánh nậm chuẩn vị Huế” của nội
Nhớ món “bánh nậm chuẩn vị Huế” của nội

Tan giờ làm, mấy chị em rủ nhau đi ăn vặt, nạp thêm tý năng lượng cho cái bụng đói cồn cào, đang réo òng ọc. Loanh quanh một hồi cả nhóm ghé vào quán “bèo, nậm, lọc” nằm ở một góc đường Nguyễn Trãi (Huế), dưới tán cây xanh mát bên trong nội thành.

Chị tôi
Chị tôi

Chị tôi 63 tuổi, tốt nghiệp Khoa Văn, Trường đại học Tổng hợp Huế (nay là Trường đại học Khoa học Huế). Tâm hồn thi vị và cuộc sống nhẹ nhàng.