Thứ Sáu, 29/11/2013 12:27

Dở ẹc

Thực hiện quy mô gia đình nhỏ, nhà nào bây giờ cũng chỉ có 1-2 con. Ít nên sinh ra quý, quý thì thương lại càng thương. Cái lẽ thường tình nó như vậy. Tuy nhiên, nhiều nhà thương con thái quá, đôi lúc lại sinh... dở ẹc.

Như trường hợp bà chị tôi. Có đứa con gái, chị cưng hơn trứng. Tuyệt nhiên không cho cháu động tay động chân vào bất cứ việc gì, kể cả nhặt rau, vo gạo, rửa bát... Dạo vừa rồi dẫn cháu về nhà ăn giỗ, mấy bà cô cứ nghĩ cháu mình cũng như “o con gái bình thường”, hét vô bếp, sai làm việc này, việc khác cho vui. Chẳng dè nó cứ lóng nga lóng ngóng. Vậy là các cô “mắng” cho một trận, đuổi ra đỡ vướng chỗ. Mẹ cháu không nói ra, nhưng mặt trông rất nặng, có vẻ không hài lòng (!)

Tôi cũng có người bạn có cô con gái đã vào đại học. Học đại học rồi nhưng không biết giặc áo quần, không biết cả cắm nồi cơm, kho xoong cá, nấu tô canh để ăn khi tới bữa. Vậy là ba mẹ của cháu phải chi tiền, thuê một chị osin đi theo “học cùng”. Chẳng biết sau cô nàng ra trường có làm vương làm tướng gì không. Cũng chẳng biết cha mẹ cháu có giàu mãi để chi tiền chi bạc đỡ tay đỡ chân cho cháu không. Chỉ có điều chắc chắn là sẽ... “hên cực” cho chàng trai nào, gia đình nào rước được cô dâu như nàng. Kiểu thương con như thế nên mới đẻ ra “sản phẩm” như một bà mẹ Huế từng mang con ra khoe trên chương trình “Chuẩn cơm mẹ nấu”. Một cô gái (con của bà mẹ Huế ấy) đã “tra đời”, đã là nghệ sĩ thành danh, vậy mà đập múi tỏi, giần mấy cây sả thôi cũng không làm nổi. Mẹ thì có vẻ tự hào với điều ấy, còn người xem truyền hình thì lại thấy “ngá máu” không chịu được.

Ai có con cũng đều thương, chúng tôi cũng không ngoại lệ. Vợ chồng tôi không sinh được con gái, chỉ có 2 chàng đực rựa tuổi ăn chưa no lo chưa tới. Nhưng mẹ cháu hét ra trò, mỗi thằng mỗi việc, hết việc này phải tập làm việc khác. Quét nhà, lau bàn ghế, gấp áo quần, nhặt rau, vo gạo nấu cơm, rán trứng, ram thịt... “Đồ nớ mẹ phẩy tay trái cái là xong, nhưng tụi con phải làm cho quen, mai này vô đại học nhỡ học xa nhà còn biết tự chăm sóc. Sau nữa còn có vợ con, phải biết ngăn nắp, sắp đặt cho gia đình” - Nghe bà xã lo xa, tôi thấy hơi buồn cười, nhưng hoàn toàn ủng hộ. Và mấy thằng nhóc nhà tôi bây giờ nói chung là sai được, nhờ được.

Có thể có người cho rằng tôi quá căng ke, quá cổ lỗ. Nhưng với... vụ này, tôi vẫn xin bảo lưu ý kiến.

Thượng Bích

 

  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Cây cầu ký ức
Cây cầu ký ức

Đôi khi nó lại hiện ra trong giấc mơ. Làn nước tận đáy xanh rong rêu, bầy cá bống lượn vòng tụ lại rồi tản ra. Vài ngọn bông bèo dập dờn, mưa đêm còn đọng trên lá.

Giáo dục con cái từ tấm gương bố mẹ
Giáo dục con cái từ tấm gương bố mẹ

Qua thực tế giáo dục con trẻ mới thấm lời dạy của Chủ tịch Hồ Chí Minh rằng: “Một tấm gương sống còn có giá trị hơn một trăm bài diễn văn tuyên truyền”. Dạy con bằng chính tấm gương của bố mẹ là một trong những phương pháp tối ưu và hiệu quả nhất.

Thằng Cứng
Thằng Cứng

Nhớ hồi tôi mới gặp thằng nhỏ cũng là lúc đương độ dịp tết. Phố thị không thiếu những đứa bé trạc tuổi nó cùng gia đình bươn chải, mưu sinh.

Nhớ món “bánh nậm chuẩn vị Huế” của nội
Nhớ món “bánh nậm chuẩn vị Huế” của nội

Tan giờ làm, mấy chị em rủ nhau đi ăn vặt, nạp thêm tý năng lượng cho cái bụng đói cồn cào, đang réo òng ọc. Loanh quanh một hồi cả nhóm ghé vào quán “bèo, nậm, lọc” nằm ở một góc đường Nguyễn Trãi (Huế), dưới tán cây xanh mát bên trong nội thành.

Chị tôi
Chị tôi

Chị tôi 63 tuổi, tốt nghiệp Khoa Văn, Trường đại học Tổng hợp Huế (nay là Trường đại học Khoa học Huế). Tâm hồn thi vị và cuộc sống nhẹ nhàng.