Thứ Tư, 09/03/2016 12:15

Rau rớn quê nhà

“Nhất nước dừa, vừa vừa rau rớn!” đó là khẳng định của ba tôi khi nói về cái ăn mà theo ông là sạch nhất, không lo hóa chất! Đúng vậy, rau rớn mọc giữa đồng nhờ trời đất nuôi mà lớn.

Đổi vị với canh môn sen cá lóc đồngNhớ nồi cá kho“Nhức răng” với mực địu

Rau rớn xào tỏi

Chiều chiều ba mạ đi làm về, cơm canh mấy thằng con trai đã dọn sẵn. Thời khổ cực cơm độn khoai sắn, thịt cá là điều xa xỉ nhưng rau ráng thì khỏi lo. Rau rớn như cứu cánh biết bao gia đình trong xóm. Rau rớn quê tôi còn gọi là rau gà, một loại dương xỉ mọc hoang dại nơi bờ ao ẩm ướt, dưới chân mấy gốc tre rậm rạp... Lá rau rớn lúc còn non cuộn mình lại, lắc lư khi gặp gió y hệt cái đầu gà xanh xanh, ngắt ngọn rau non xanh ấy thì chất nhớt - nhựa sống chảy ra. Loại cây hoang dại ấy sống dẻo dai và mãnh liệt lạ kỳ, càng hái hay lấy dao phát đi chúng lại càng mọc mà chẳng cần một chút phân tro. Thuở trước đi học về, anh em tôi lại tranh thủ ra bờ ao hái rau rớn phần lá già cho heo, phần non để chế biến thức ăn cho gia đình.

Cọng rau rớn non hái về rửa thật sạch, rồi luộc lên, lại pha thêm tô nước ruốc Huế thì ôi chao không gì sánh được. Vị rau rớn bùi bùi hòa quyện với cái mằn mặn của ruốc, cái cay cay của ớt trái lại nghe cái giòn giòn, rạo rạo của cọng rau rớn luộc vừa tới. Nhai kỹ lại thêm lại thấy cái chất nhớt trong thân cây vẫn còn tứa ra, vẫn thơm thơm mùi hoang dại thì mấy cơm cũng hết. Rau luộc đã ngon, món rau rớn xào tỏi còn ngon hơn nữa. Rau rửa sạch để ráo nước, bắt chảo lên khi dầu nóng thì cho rau vào đảo đều, đến khi rau chín thì thêm tỏi và gia vị vào nêm nếm vừa ăn. Lúc có điều kiện thì xào với tôm, thịt món rau rớn lại càng ngon.

Hôm trước tôi được bạn mời cơm cứ giới thiệu dĩa rau xào thịt bò trên mâm là “đặc sản quê tôi, chỗ các anh không có!”. Gặp lại món ăn thân thuộc ngày xưa và bất ngờ hơn, cọng rau rớn quê mùa giờ cũng “chiễm chệ” giành cái tiếng “đặc sản” trên thực đơn nhà hàng sang trọng.

Bài, ảnh: HOÀI ANH

  Ý kiến bình luận

BẠN CÓ THỂ QUAN TÂM

Lên A Lưới thưởng thức cá nướng ống tre
Lên A Lưới thưởng thức cá nướng ống tre

Một chiều mùa đông, ngồi giữa bản làng bảng lảng mù sương, chậm rãi thưởng thức hương vị cá nướng ống tre thơm lừng, nghe gió reo vi vút từ dãy Trường Sơn đưa lại, thấy cái lạnh tái tê chốn núi rừng bỗng trở nên ngọt lành như món ăn dân dã của người miền cao.

Những sớm mai xôn xao
Những sớm mai xôn xao

Tôi thích âm thanh xôn xao của những sớm mai nơi quê nhà, khi làn gió sớm khe khẽ luồn qua liếp cửa...

Bữa quà chiều với bánh ram ít
Bữa quà chiều với bánh ram ít

Bánh ram ít là loại bánh được biến tấu từ bánh ít trần truyền thống của Huế. Bánh gồm hai phần rõ rệt, phần bánh ít và phần bánh ram. Bánh ít tròn trịa, vỏ bánh màu trắng đục với nhân tôm nằm ngoan ngoãn bên trong, ẩn hiện trông như miếng hổ phách. Phần bánh ram thì vàng rộm và tươi roi rói. Sự hài hòa giữa hai màu sắc cam và trắng tạo nên một tổng thể duyên dáng và bắt mắt.

Hoàng hôn đẹp ở đầm Chuồn
Hoàng hôn đẹp ở đầm Chuồn

Bãi thuyền ở đầm Chuồn, nắng chiều nhuộm vàng cả một góc đầm phá, “Những ngày thu này đẹp quá. Ôi, sao nghe lòng mang mang thế này!”, người bạn nói như la lên với không trung khoáng đạt. Cả nhóm cười vang mặc cho gió làm tóc rối tung. Chớp nhanh vài cái ảnh rồi tất cả lên thuyền của “anh Dũng đầm Chuồn hội quán” để “đi một vòng rồi về thưởng thức ẩm thực đầm Chuồn” - như lời “thổ địa” của chuyến đi thông báo.